Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

HỒ TRƯỜNG



HỒ TRƯỜNG
Thơ Dương Bá Trác

Đại trượng phu
Không hề xé gan, bẻ cật
Phù cương thường
Hà tất tiêu dao
Bốn bể luân lạc tha phương
Trời Nam, nghìn dặm thẳm
Non nước, một màn sương
Chí chưa thành, danh chẳng lộc
Trai trẻ bao lăm, mà đầu bạc
Trăm năm thân thế, bóng tà dương
Vỗ gươm mà hát, nghiêng bầu mà hỏi
Trời đất mang mang
Ai người tri kỷ...
Lại đây cùng ta
Chung cạn một hồ trường!
Hồ trường, hồ trường
Ta biết rót về đâu...
Rót về Đông phương
Nước biển Đông chảy xiết sinh cuồng loạn
Rót về Tây phương
Mưa Tây sơn từng trận chứa chan!
Rót về Bắc phương
Ngọn Bắc phong vi vút đá chảy cát vương!
Rót về Nam phương
Trời Nam mù mịt...
Có người quá chén như điên, như cuồng...
Nào ai tỉnh...
Nào ai say...
Chí ta, ta biết
Lòng ta, ta hay
Nam nhi sự nghiệp ư...
Hồ thỉ
Hà tất cùng sầu với cỏ cây. /.

Bài thơ THÊM MỘT
Thêm một chiếc lá rụng
Thế là thành mùa thu
Thêm một tiếng chim gù
Thành ban mai tinh khiết

Dĩ nhiên là tôi biết
Thêm một lắm điều hay
Nhưng mà tôi cũng biết
Thêm một phiền toái thay

Thêm một lời dại dột
Tức thì em bỏ đi
Nhưng thêm chút lầm lì
Thể nào em cũng khóc

Thêm một người thứ ba
Chuyện tình đâm dang dở
Cứ thêm một lời hứa
Lại một lần khả nghi

Nhận thêm một thiếp cưới
Thấy mình lẻ loi hơn
Thêm một đêm trăng tròn
Lại thấy mình đang khuyết

Dĩ nhiên là tôi biết
Thêm một lắm điều hay./.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét